Để muốn lắng nghe những phản ảnh chân thật của người thường đối với môn tu luyện Pháp Luân Công, khi tiếp xúc, mọi người không ai biết tôi là học viên Pháp Luân Công, trên tay tôi không cầm bất kỳ tài liệu nào, có chăng là cái bút và cuốn sổ nhỏ để ghi lại ý chính quan điểm của họ phòng trường hợp tôi quên mất. Do vậy, những thông tin tôi ghi lại đều hoàn toàn chân thật, đương nhiên sẽ có những phản hồi tích cực và tiêu cực, tôi cũng sẽ phản ánh hết vào bài viết.

* Tiếp tục câu chuyện của tôi.
Sau khi nhìn thấy một học viên tặng cho một bác gái tờ tài liệu giới thiệu về pháp môn, tôi tiến lại gần và hỏi:
– Cháu chào bác! Bác ơi, cháu nhìn thấy một bác gái tặng bác một tờ giấy giới thiệu về Pháp Luân Công, bác có thấy phiền khi họ tặng bác vậy không?
– Không thấy phiền cô ạ.
– Tại sao lại không phiền ạ, có thể bác không thích mà họ lại tặng mình?
– Thì họ cũng phải bỏ công sức ra, vừa tặng mình, vừa phải nói, ý của họ cũng chỉ mang điều tốt đẹp đến cho mình thôi mà. Không, tôi không thấy phiền.
– Vâng, bác thật tốt bụng!
– Bác ngồi hóng mát, chắc nhà bác gần công viên phải không ạ?
– Nhà tôi gần đây.
– Chắc bác hàng ngày ra công viên dạo chơi, bác nhìn thấy ở đây mọi người tập luyện môn Pháp Luân Công này rất nhiều, chắc bác biết về môn tu luyện này chứ ạ?
– Tôi cũng biết qua.
– Bằng cách nào bác biết về môn này ạ?
– Tôi có một cô bạn đang tập ở kia kìa, bạn tôi tập môn này được hơn mười năm rồi. Cô ấy cũng bảo tôi tập nhưng tôi còn phải đi làm, lại chân đau, mắt mờ lắm nên không tập được.
– Cháu biết môn này cũng thuận tiện mà, tập lúc nào cũng được, nhiều người thu được lợi ích, nhất là về sức khỏe đấy bác.
– Ừ tôi biết rồi nhưng tôi còn bận đi làm, còn vất vả lắm.
– Vâng, thế bác năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?
– Tôi 67 tuổi. Thôi, tôi đi về đây.
– Vâng ạ, cháu không làm phiền bác, bác về đi ạ.

0 0 vote
Đánh giá
guest
0 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments